Tết năm nay đến sớm.
Sáng sớm, nắng đã rọi vào phòng làm việc nhỏ của anh Trung – chủ một xưởng sổ tay ở Bình Tân.
Anh nhấp cà phê.
Ngoài kia, âm thanh máy chạy, người ra vào, tiếng gọi nhau gấp gáp.
Không phải ở quán cà phê thư giãn.
Cũng chẳng phải khu nghỉ dưỡng ven biển.
Chỉ là chiếc bàn gỗ quen thuộc, cạnh bảng kế hoạch sản xuất đỏ rực deadline.
Hành trình khởi nghiệp của anh Trung

Anh Trung từng khởi nghiệp với vài triệu đồng vào năm 2015.
Tự làm từ chụp hình, tự giao, tự ghi hóa đơn.
Lúc đó chỉ có… 4 người. Mỗi ngày cực, nhưng gọn.
Lúc ấy, anh thấy vui.
Và nghĩ: “Khi có đông người hơn, mình sẽ đỡ mệt hơn.”
Giờ đã có hơn 30 người.
Xưởng rộng hơn, hàng nhiều hơn.
Nhưng việc… không nhẹ hơn.
Mà ngược lại, gánh càng nặng.
Dù cuộc sống bây giờ đã khá giả hơn rất nhiều
Có nhà, có xe, có xưởng hàng chục tỷ đồng
Và được nhiều người ngưỡng mộ
Nhưng Anh nhận ra:
Càng nhiều người, càng nhiều lo.
Không chỉ lo đơn hàng.
Mà còn phải sắp xếp lịch cho từng ca.
Phân nhóm A – nhóm B.
Ai bệnh? Ai nghỉ? Ai xin nghỉ đột xuất? Ai giận vì bị xếp tăng ca?
Làm chủ không mệt vì việc – mà mệt vì lúc nào cũng phải tỉnh
Có những hôm, đơn hàng về dồn dập.
Nhưng vài người không chịu tăng ca.
Một người xin nghỉ đúng lúc máy cần chạy gấp.
Rồi máy mới lại hỏng.
Gọi thợ hoài chưa xuống.
Anh mệt, nhưng không thể ngồi.
Vì nếu anh lùi một bước, cả dây chuyền sẽ đứng lại.
Và 30 con người đó… đang nhìn về anh.
Còn ngoài mặt, anh vẫn phải cười.
Vẫn dặn: “ráng chút là xong”.
Vẫn chốt đơn.
Vẫn lên đơn giá mới.
Vẫn bị gọi lên làm việc với thuế, thị trường, PCCC, đủ thứ giấy tờ, thủ tục.

Hành trình giảm Stress diễn ra như thế nào
Rồi một đêm, anh ngồi lại, mở máy tính, nhìn danh sách việc cần xử lý…
và chỉ biết thở dài.
Không phải anh yếu.
Cũng không phải anh thiếu kỹ năng.
Chỉ là… anh đã sống trong chế độ “chống chịu” quá lâu.
Sáng hôm đó, anh thử một điều nhỏ.
Một người bạn tặng anh hộp nụ trầm hương, kèm dòng nhắn:
“Không để thiền. Không để tâm linh.
Chỉ để tĩnh tâm 20 phút mỗi sáng.”
Anh cười, nhưng vẫn đốt thử.
Một nụ. Nhỏ.
Khói mỏng bốc lên.
Phòng im.
Điện thoại chưa reo.
Nhân viên chưa hỏi.
Deadline chưa thúc.
Chỉ có mùi thơm nhẹ.
Và sự chậm lại, hiếm có.

20 phút đó, không thay đổi thế giới.
Nhưng thay đổi tâm trạng anh.
Anh không còn muốn gồng lên ngay lập tức.
Anh dừng lại…
và thấy được mình.
Thấy những năm qua, mình đã làm rất nhiều…
Nhưng lúc nào cũng cảm thấy như chưa đủ.
Thấy rằng, có người – chưa chắc đã nhẹ.
Mà quan trọng là mình còn đủ sáng để dẫn đường.
Và sau hôm đó, anh bắt đầu giữ cho mình
20 phút sáng mỗi ngày.
Không có gì lớn lao xảy ra.
Chỉ là đầu óc bớt nhiễu.
Tim đập đều hơn.
Và anh bắt đầu phân việc lại cho hợp lý.
Anh không ôm tất cả nữa.
Anh bắt đầu dám nói “Không”.
Anh gọi lại vài người thân từng hỗ trợ xưa, nhờ kiểm hàng ngoài Bắc.
Và anh nói với vợ:
“Tối mùng 2 Tết, mình đi Phan Thiết.
Dù thế nào cũng đi.”
Tết đó, anh thật sự cười trong lòng.
Không phải vì doanh số.
Mà vì lần đầu sau 7 năm…
anh thấy mình không bị cuộc đời cuốn đi.
Vài tuần sau, anh leo núi Bà Đen.
Không một mình – mà cùng vài ông bạn thân, mỗi người cũng gánh cả một công ty.
Họ không nói KPI.
Không bàn đơn hàng.
Chỉ leo.
Hít thở.
Và đứng im lặng trước điện chùa trên đỉnh núi.
Có người rơi nước mắt.
Anh chỉ mỉm cười.
Một nụ cười nhẹ như khói trầm – tan chậm trong sáng sớm.
Tất cả…
Bắt đầu từ một nụ trầm nhỏ.
Nhẹ.
Mà sâu.
Ở phần tiếp theo, chúng ta sẽ cùng khám phá:
Vì sao một nụ trầm nhỏ lại giúp doanh nhân vượt qua áp lực Stress?
Không phải thần dược.
Nhưng là cách để giữ mình,
giữa lúc cả thế giới ngoài kia đang kéo bạn trôi đi.
>>>> Xem ngay Bài Viết tại Đây!